“ĐẠI LẠC” TRONG PHẬT PHÁP LÀ GÌ?
“Đại lạc” là chỉ một loại cảnh ngộ không tính, chỉ sát na vô cùng vui vẻ trong ngộ đạo, nhân kiến không của thế tục. Trong thập địa Bồ Tát, nhất địa được gọi là Hoan hỷ địa, nhìn thấy rõ được bản chất của trần thế, thoát khỏi mọi cáu bẩn của đời thường đạt đến cảnh giới rất vui vẻ. Nó cũng là cảnh giới tâm sáng tỏ thứ đệ thứ tư trong năm thứ đệ viên mãn, là một loại cảnh giới sáng hư không, thuần tịnh.
Toàn bộ thế giới và thân bản tôn đều được sinh ra từ trung tâm ánh sáng, tường bao quanh ta, sông núi đại địa đều bất không, đàn thành hóa hiện. Tiếp đến quán tu cây như ý cổ thụ trong quán tu phúc điền cũng không có không gian được sinh ra. Cho nên đầu tiên phải quán tưởng đến phòng ốc xung quanh, sông núi đất lớn đều mất đi hết. trở thành cảnh giới hư không. Ngoài đàn thành, trong thân Phật đều là tâm trong sáng, tuy chưa đạt đến cảnh giời lạc không, cũng nên quán tướng đến cảnh giời này. Nên gọi là “Trong cảnh giới đại lạc, tự hóa thân bản tôn”.