Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại thừa và Tiểu thừa là sự hữu và vô của tâm Bồ đề. Phật Giáo Tiểu thừa chỉ có thể độ hóa được một số ít người, một số người này chỉ có thể dựa vào sự tu tập Phật pháp của bản thân mình để đạt đến sự giải thoát mà không muốn quay lại phổ độ cho chúng sinh. Đại thừa tức Bồ Tát thừa, truy cầu sự giải thoát bản thân, hiểu được vòng sinh tử luân hồi, lại còn phổ độ cho chúng sinh cùng giải thoát trải qua cõi sinh tử khổ ải, đây cũng chính là tâm Bồ đề. Lòng nhân ái và từ bi rộng lớn là động lực cơ bản của Đại thừa và Mật thừa.
Khác nhau giữa Đại thừa và Tiểu thừa
Phật Giáo Đại thừa và Phật Giáo Tiểu thừa có rất nhiều khác biệt, trong nó điểm khác biệt căn bản nhất là Đại thừa có thể độ cho chúng sinh còn Tiểu thừa chỉ có thể độ cho bản thân mình.
Mật thừa được phát triển dựa trên nền tảng tri thức của Phật Giáo Đại thừa, nên hai thừa này có bà đặc trưng cơ bản giống nhau, nhưng là giai đoạn phát triển cao hơn của Đại thừa, Mật thừa cũng có ba điểm thù thắng.
Hiển pháp của Đại thừa được công khai và Mật pháp của Mật thừa được ẩn tang có ba đặc trưng cơ bản giống nhau: Các phương diện như Bồ Tát đạo, kiến tính không, Phật quả của Đại thừa và Mật thừa không có sự khác biệt, mà cũng không có sự phân chia cao thấp.
Mật thừa có ba điểm thù thắng với Đại thừa: Mật pháp có giành được sự thể nghiệm trong phương pháp tính kiến không tốt hơn; Hiến pháp cần vô số chúng sinh trải qua luân hồi mới có chứng được Phật quả, còn Mật pháp có thể ngay trong kiếp đó sẽ được thành Phật; Đặc biệt thích hợp với người có căn khí thành thục.